Này em, đừng như vậy nữa có được không?

Tôi biết em buồn, em mệt mỏi với công việc và cuộc sống, mệt vì chạy theo mơ ước của em mà em chỉ đi một mình. Mệt vì em cô đơn giữa dòng đời ngược lối, mệt vì những nhớ thương chẳng nguôi ngoai trong lòng em. Em tâm sự với tôi rằng:

Em chẳng biết rằng em ở lại đây để làm gì, để chạy theo ước mơ của em hay chờ đợi điều gì đó, nhưng em thấy mình cô đơn quá, hay phải chăng em quá nhiều tâm sự mà chẳng ai sẻ chia, để em cứ cất nó đi rồi gồng mình với cuộc sống. Tình yêu với em thì em cũng chẳng mong chờ nữa đâu, em cũng chẳng muốn mở lòng mình với ai nữa vì em sợ phải chia ly lắm..

Khi em nói với tôi những điều này nét mặt em thoáng mệt mỏi và trực trào những giọt nước mắt nhưng lại không rơi xuống thành dòng, mà đọng lại trên đôi mắt em, long lanh, buồn đến lạ. Phải chăng đó là những lời tâm sự tóm tắt của em và ẩn sâu trong những câu nói đó là cả muôn vàn tâm tư em giữ cho riêng mình. 

Em muốn dựa vào ai đó lắm, chỉ là dựa vào để em cảm thấy bên em không phải sự cô đơn, không phải một mình, bạn bè em họ không thể làm được điều đó, khi em đau lòng, khi em phải đối diện với những điều khủng khiếp nhất của cuộc đời em đau đến không thể thành lời, nhưng biết phải làm sao...em chấp nhận một mình...Tôi hỏi em...em đang cần một tình yêu?

Không. Em không cần tình yêu đâu, em sợ tình yêu lắm, em sợ tình yêu làm tổn thương em lắm. Cuộc sống của em đã mệt mỏi lắm rồi, nên em không muốn tổn thương nữa đâu bởi vì khi yêu em thật lòng lắm nên khi phải chấp nhận mỗi người 1 nơi thật sự rất khó khăn với em. Rồi ngày ngày đi qua những nơi em và người ấy từng đến, những tiếng cười đùa ngày xưa vọng lại, những sẻ chia trong cuộc sống, những món quà, những kỷ niệm mà hai người bên nhau sẽ rất khó quên đi. Nên giờ đây em chưa muốn yêu người mới, chưa muốn bắt đầu.

Tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng trong nét mặt của em tôi nhìn thấy điều gì đó sâu nặng lắm tôi nhẹ nhàng hỏi em...em còn yêu anh ấy, và muốn chờ đợi anh ấy? Em lặng nhìn tôi và không nói gì chỉ ngó nhìn vu vơ cùng nụ cười gượng gạo của em như đang muốn che giấu điều gì.

Có lẽ tôi hiểu được trong lòng em đang rất rối bời với tình yêu và công việc, mặc dù em nói em không cần tình yêu nữa, nhưng những biểu hiện và biểu cảm của em cho tôi thấy em chẳng hề mạnh mẽ như bên ngoài con người em. Liệu rằng có ai dám can đảm mà yêu em không cô gái, liệu rằng có ai đủ thương em, đủ chân thành để trở che bảo vệ em không?

Không sao đâu, người thương em cũng bỏ em đi rồi nên giờ em tự thương em thôi, em vẫn ổn mà. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Anh thương em nhiều lắm cô gái ạ

Em nhớ Anh nhớ đến nghẹn lòng

Có những ngày chênh vênh đến lạ thường