Anh hãy lấy lại tất cả những gì đã làm cho em
Đã lâu rồi em chẳng viết điều gì đó cho em và anh và chúng ta, hôm nay phải chăng do thời tiết ảm đạm quá làm lòng em cũng ảm đạm nơi phố xưa quen thuộc mà lại gợi lên những kỷ niệm và cảm xúc....
Anh giờ này có vui không không, cuộc sống của anh vẫn ổn chứ? Em thì chỉ thích công việc thôi anh ạ...vì nó làm em ngừng nhớ anh và thương anh, cuộc sống của em bây giờ tuy không có anh nhưng em vẫn rất ổn. Em cũng nhớ anh lắm, nhớ khuôn mặt anh, nhớ hình dáng của anh, nhớ những lúc mình cười đùa với nhau , nhớ khi anh nói " anh sẽ ở bên em chăm sóc cho em, sẽ không làm em buồn em khóc nữa..."
Nhưng mọi chuyện cũng qua lâu rồi, khoảng thời gian này năm trước mình cũng xa nhau. Có đôi lần em nghĩ lại, giá như ngày hôm ấy anh nói : mặc kệ em" mà em đủ can đảm và mạnh mẽ ôm anh 1 lần nữa, ôm cái con người nói những lời làm tổn thương em 1 lần nữa để em cảm nhận tình yêu còn nhiều thế nào. Nhưng chỉ là giá như mà thôi.
Hôm đó trên đường về em đã khóc rất nhiều, vì thương bản thân em sao quá nhỏ bé, sao chẳng thể giữ nổi tình yêu của mình. Rồi phải cố quên anh và tỏ ra mạnh mẽ trong khi lòng vỡ nát từ lúc nào không hay. Và em thầm ước giá như có một phép màu dành cho anh rằng " anh sẽ lấy lại tất cả những điều anh làm cho em, và chỉ để lại tổn thương, để em ghét anh, hận anh và quên anh, quên đi tình yêu mình từng có".
Em đã từng viết trong album ảnh đó, album ảnh mà em dành tặng cho anh rằng " phải lựa chọn chia tay khi còn yêu rất nhiều là điều đau khổ nhất" nhưng em lại chọn nó. Vì sao thì có lẽ anh cũng hiểu, em không muốn ở bên để làm anh mệt mỏi, làm anh khó chịu với em . Nên dù đau lòng em vẫn rời xa anh, rời xa tình yêu mà em nghĩ sẽ là mãi mãi.
Anh biết không, đã không ít lần mình đi chơi cùng nhau mà em chạnh lòng quay đi gạt nước mắt mà dặn lòng vẫn phải cười vui vẻ. Anh biết vì sao em như vậy không anh, là vì em không muốn anh thấy em buồn, em muốn dành tình yêu của mình cho anh để anh cảm nhận được điều đó và yêu em nhiều hơn. Để anh không phải lo lắng rằng em hay buồn để anh phải dỗ dành.
Chạnh lòng biết bao khi em vừa cầm điện thoại lên chụp hình chung thì anh đi mất, rồi những lần anh từ chối tình cảm của em. Anh biết em đã phải cố gắng thế nào để cười và coi như đó là đùa không. Và rồi khi anh nghĩ em đã quen với nỗi buồn mà mặc nhiên anh cứ cho phép mình làm tổn thương em, làm em lại đau hơn mà chỉ biết cười trừ thương hại mình. Lúc em thật sự không biết nói gì với anh, và em cảm thấy mình thật dư thừa với tình yêu.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó em lại thấy thương hại mình và đắng cay hơn khi đó chính là người mình yêu nói ra điều đó. Và vì điều đó, nên em sẽ không cho phép anh làm tổn thương em thêm một lần nữa. Dù giờ đây em còn yêu anh nhưng em không muốn quay lại với cái tình cảm đó, với người mà nghĩ em thuộc về nỗi buồn và quen với điều đó. Đừng yêu em như thế, đừng vứt bỏ em với những ngày dài như vậy, em nhỏ bé lắm, nỗi buồn kia thì quá nhiều, em làm sao sống mãi với nó đây.
Đã không ít lần em muốn anh đối với em như anh đã từng, anh thương em yêu em như anh đã từng yêu, quan tâm em như anh đã từng quan tâm. Nhưng giờ đây em chỉ muốn anh lấy lại hết những yêu thương anh đã dành cho emđể những ký ức về anh không còn trong em nữa.
Ngoài kia họ yêu nhau họ kết thúc bằng đám cưới mình yêu nhau mình kết thúc bằng sự chia ly.
Nhận xét
Đăng nhận xét