Mùa đông này mình quên nhau chưa Anh?
Mùa đông năm nay đến nhanh quá, em chưa kịp chuẩn bị gì mà gió lạnh đã ùa về, em chưa kịp quên hơi ấm vòng tay anh mà mùa đông đã vô tình làm đôi tay em lạnh quá. Anh ở nơi ấy có thấy lạnh không anh, có còn nhớ vòng tay em ôm anh từ phía sau không anh.
Em tự hỏi mình đã quên nhau chưa anh nhỉ, có phút giây nào mình cùng nhớ đến nhau muốn chạy đến bên nhau như ngày xưa đã từng. Nhưng có lẽ ta mãi mãi không biết được điều đó nữa rồi, chúng ta mỗi người mỗi con đường và chẳng hề gặp nhau dù là vô tình.
Mùa đông năm ấy không đến nhanh như năm nay, có lẽ rằng mùa đông biết em đang cô đơn và muốn thử thách em đây mà. Nhưng em chẳng sợ anh ạ, em sẽ một mình đi qua mùa đông này rồi nắng ấm sẽ lại đến sưởi ấm đôi tay em lạnh buốt.
Ngoài kia phố đông người anh ạ, có những người cũng đang cô đơn như em và chẳng muốn mùa đông đến, có những người lại thấy hạnh phúc biết bao khi đông đến họ có một bàn tay khác nắm chặt, một hơi ấm mà chẳng chăn ấm đệm êm nào sánh bằng.
Và rồi em lại nhớ anh, nhớ anh ôm chặt em khi mùa đông đến, nhớ anh lấy tất đeo vào cho em trước khi ngủ để chân em không bị lạnh, nhớ tay anh vòng qua eo em kéo em lại gần anh, ghé sát vào em thì thầm.
Và rồi em chẳng còn biết rằng anh có còn bên em hay xa em rồi nữa, nhiều lúc tưởng rằng anh đang ở ngay phía sau em, chợt quay đầu lại thật nhanh như sợ anh đi mất, và rồi nhìn xung quanh là khoảng không trống trải và không có anh ở đó.
Bài viết:
Thời gian tươi đẹp của Em mang tên Anh
Em nhớ Anh nhớ đến nghẹn lòng
Rồi từng ngày qua đi em sống với vô vàn cảm xúc, có lúc em quên anh, quên tình yêu ấy đã hạnh phúc nhường nào, và hứa rằng em sẽ ổn và rất ổn. Nhưng rồi có những lúc em chẳng thể nào chịu được sự nhớ nhung, đôi mắt em chợt cay cay nhưng rồi vội khô đi dòng lệ kia vì biết rằng sẽ đau lòng lắm.
Dù biết rằng anh đã quên em rồi, chẳng còn quan tâm đến em nữa, nhưng rồi lý trí không thắng được con tim, em muốn tìm cảm giác mới, để xóa nhòa hình bóng anh, vậy mà em bật khóc khi bầu trời ấy khung cảnh ấy em và anh đã từng đi qua đã từng bên nhau rất vui và hạnh phúc, đã từng là sự ghen tị của bao nhiêu ánh nhìn.
Những ngày nắng ấm đẹp trời em chỉ muốn được ra ngoài cùng anh, được trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy với đôi giày xinh xắn cùng anh hòa mình vào khoảng trời bình yên đấy, vậy nhưng giờ đây, tâm trí em hỗn loạn, có những lúc quên anh em lao đầu vào công việc, chỉ công việc, làm cho đến lúc quá mệt và đói mới nhớ mình chưa ăn cơm.
Chỉ có công việc che lấp thời gian mới làm em không nghĩ suy, rồi chẳng biết từ bao giờ em đánh mất nụ cười vô tư ấy, chẳng còn là một đứa trẻ như ngày bên anh nữa, cũng chẳng mè nheo ai nữa, ốm em cũng không uống thuốc nữa, mà em cố gắng gượng dậy đi làm. Em sợ ốm, sợ một mình, sợ ký ức xưa ùa về làm ốm lại ốm thêm.
Em sẽ không oán trách hay giận anh, vì duyên số chỉ cho mình đến với nhau một khoảng thời gian rồi mình sẽ phải xa nhau, khi mình xa nhau là mùa đông bắt đầu đến, và bắt em phải chịu đựng, bắt em phải mạnh mẽ, phải kiên cường.
Em chẳng muốn ai thấy em yếu mềm, chẳng muốn ai biết em mỏng manh như vậy. nhưng anh biết em đang cố gồng mình lên với nỗi đau với áp lực công việc và cảm xúc. Nhưng thôi thì duyên hết em chúc anh hạnh phúc và thành công trên con đường anh chọn.
Cảm ơn anh quãng thời gian qua đã yêu thương em ở bên em và chịu đựng em. Em muốn xin lỗi anh những lần em nói không phải với anh những lần em làm anh mệt mỏi. Có lẽ rằng một thời gian nữa em sẽ không còn ở lại đây, không còn thấy những kỷ niệm ấy. Em mong anh luôn vui và hạnh phúc anh nhé.
EM...YÊU... ANH
Em tự hỏi mình đã quên nhau chưa anh nhỉ, có phút giây nào mình cùng nhớ đến nhau muốn chạy đến bên nhau như ngày xưa đã từng. Nhưng có lẽ ta mãi mãi không biết được điều đó nữa rồi, chúng ta mỗi người mỗi con đường và chẳng hề gặp nhau dù là vô tình.
Mùa đông năm ấy không đến nhanh như năm nay, có lẽ rằng mùa đông biết em đang cô đơn và muốn thử thách em đây mà. Nhưng em chẳng sợ anh ạ, em sẽ một mình đi qua mùa đông này rồi nắng ấm sẽ lại đến sưởi ấm đôi tay em lạnh buốt.
Ngoài kia phố đông người anh ạ, có những người cũng đang cô đơn như em và chẳng muốn mùa đông đến, có những người lại thấy hạnh phúc biết bao khi đông đến họ có một bàn tay khác nắm chặt, một hơi ấm mà chẳng chăn ấm đệm êm nào sánh bằng.
Và rồi em lại nhớ anh, nhớ anh ôm chặt em khi mùa đông đến, nhớ anh lấy tất đeo vào cho em trước khi ngủ để chân em không bị lạnh, nhớ tay anh vòng qua eo em kéo em lại gần anh, ghé sát vào em thì thầm.
Và rồi em chẳng còn biết rằng anh có còn bên em hay xa em rồi nữa, nhiều lúc tưởng rằng anh đang ở ngay phía sau em, chợt quay đầu lại thật nhanh như sợ anh đi mất, và rồi nhìn xung quanh là khoảng không trống trải và không có anh ở đó.
Bài viết:
Thời gian tươi đẹp của Em mang tên Anh
Em nhớ Anh nhớ đến nghẹn lòng
Rồi từng ngày qua đi em sống với vô vàn cảm xúc, có lúc em quên anh, quên tình yêu ấy đã hạnh phúc nhường nào, và hứa rằng em sẽ ổn và rất ổn. Nhưng rồi có những lúc em chẳng thể nào chịu được sự nhớ nhung, đôi mắt em chợt cay cay nhưng rồi vội khô đi dòng lệ kia vì biết rằng sẽ đau lòng lắm.
Dù biết rằng anh đã quên em rồi, chẳng còn quan tâm đến em nữa, nhưng rồi lý trí không thắng được con tim, em muốn tìm cảm giác mới, để xóa nhòa hình bóng anh, vậy mà em bật khóc khi bầu trời ấy khung cảnh ấy em và anh đã từng đi qua đã từng bên nhau rất vui và hạnh phúc, đã từng là sự ghen tị của bao nhiêu ánh nhìn.
Những ngày nắng ấm đẹp trời em chỉ muốn được ra ngoài cùng anh, được trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy với đôi giày xinh xắn cùng anh hòa mình vào khoảng trời bình yên đấy, vậy nhưng giờ đây, tâm trí em hỗn loạn, có những lúc quên anh em lao đầu vào công việc, chỉ công việc, làm cho đến lúc quá mệt và đói mới nhớ mình chưa ăn cơm.
Chỉ có công việc che lấp thời gian mới làm em không nghĩ suy, rồi chẳng biết từ bao giờ em đánh mất nụ cười vô tư ấy, chẳng còn là một đứa trẻ như ngày bên anh nữa, cũng chẳng mè nheo ai nữa, ốm em cũng không uống thuốc nữa, mà em cố gắng gượng dậy đi làm. Em sợ ốm, sợ một mình, sợ ký ức xưa ùa về làm ốm lại ốm thêm.
Em sẽ không oán trách hay giận anh, vì duyên số chỉ cho mình đến với nhau một khoảng thời gian rồi mình sẽ phải xa nhau, khi mình xa nhau là mùa đông bắt đầu đến, và bắt em phải chịu đựng, bắt em phải mạnh mẽ, phải kiên cường.
Em chẳng muốn ai thấy em yếu mềm, chẳng muốn ai biết em mỏng manh như vậy. nhưng anh biết em đang cố gồng mình lên với nỗi đau với áp lực công việc và cảm xúc. Nhưng thôi thì duyên hết em chúc anh hạnh phúc và thành công trên con đường anh chọn.
Cảm ơn anh quãng thời gian qua đã yêu thương em ở bên em và chịu đựng em. Em muốn xin lỗi anh những lần em nói không phải với anh những lần em làm anh mệt mỏi. Có lẽ rằng một thời gian nữa em sẽ không còn ở lại đây, không còn thấy những kỷ niệm ấy. Em mong anh luôn vui và hạnh phúc anh nhé.
EM...YÊU... ANH
Nhận xét
Đăng nhận xét